SỢI ĐỜN BÀ

Từ nhỏ đã hay nghe người ta nói “mấy đứa tóc quăn khôn lắm”. Thì cũng tin tin vậy. Ngày đó làm gì có chuyện con nít được ba mẹ dẫn đi uốn tóc nên tóc đứa nào quăn là quăn thiệt không hà. Mà cái bọn tóc quăn tự nhiên là hay quăn từ gốc. Cứ mất trật tự kiểu gì đó và thời ấy, thủa ô môi í lộn ô mai dậy thì. Bọn con gái có mốt vạt tóc mái xéo mái xiêng, ngô ngố thì mái ngang. Bọn “con gái khôn” thì chịu thua. Quắn quắn, xù xù mái mủng cái gì.
Rồi thời gian trôi qua, thời trang cũng khác. Mái tóc duỗi thẳng xẹp lép nhường ngôi cho đám tóc quăn lên ngôi. Đám con gái tóc quăn một thủa nay chẳng biết có thành đờn bà khôn chưa hay vẫn đang cố ép kẹp cho thẳng những sợi khôn trên đầu.

Tôi quen nhiều đờn bà tóc quăn từ gốc. Chẳng hiểu sao lại toàn những con người mà trái gì không buôn chỉ chọn trái ngang gánh xuyên giông bão tìm cầu vồng.

Chị, người đờn bà tóc quăn hoe hoe tự gene. Khôn lắm, thành công lắm, đẹp lắm và có lẽ cũng tinh anh lắm. Bước ra đời, thiên hạ thở ra đã biết ngay người ta muốn gì mà lựa nụ cười, thái độ, phong thái hòng đối đáp. Việc gì qua tay là thành. Ấy vậy mà mỗi lần nhắc chuyện đời riêng thì mặt lại đỏ au au. Có phải mắc cỡ gì đâu cho cam. “Chị bị dị ứng nước mắt”. Chắc sẽ bán được một cuốn tiểu thuyết của Người Đờn Bà Dị Ứng Nước Mắt không chừng. Mà thiệt, người ta khóc mắt hoe đỏ. Chị kể chuyện đời mình nước mắt chảy qua mặt đỏ như dị ứng mất hẳn một đôi ngày mới đỡ. Mỗi lần chị giang tay ra ôm người nhà vào lòng cưu mang, che chở là mỗi lần họ hàng ngã vào chị nương tựa lút cán dao. Mỗi lần rời xa người yêu thương là xin cả con dao nằm lại tự mình ghìm sâu thêm chút nữa để lấp vết thương cho bớt máu tuông. Tôi lại ngỡ ngàng ngắm chị mà tự hỏi “đờn bà tóc quăn như chị khôn lắm kia mà”. Ải gì đã khiến chị dại? Leo năm bẩy đoạn đèo đời không sợ, trái tim mình cao mấy núi mà leo mãi không qua. Cứ vậy mà dại. Tóc thì vẫn cứ quăn quăn.

Chị, người đờn bà đơn thân tưởng chừng như vô tính, vô cảm với tình yêu nên đờn ông từ lâu đã bất khả tổn thương chị. Cả cuộc đời chị dành cho con. Lại quang gánh đời mình thúng trước một đứa thúng sau một đứa đi về nơi có ánh sáng. Ngày chị sang Úc cùng con, tôi mừng thầm. Ngày chị trở về là nỗi ê chề đau thương. Chính người trong gia đình lừa gạt. Mất nhà, mất tiền, mất trọn niềm tin. Chị chi trả cho từng lần tấm khăn trải xuống nền nằm ngủ, cho từng lần con trai mình nằm sofa của gia đình họ hàng. Chị trả luôn cho cả tấm tình thân bằng cả niềm tin ở đời. Mất phần lớn những gì gầy dựng và mất cả hy vọng. Chị chọn khôn ra bằng cách phăm phăm đi tiếp với bàn tay trắng không chút niềm tin vào loài người. Tôi lại ngỡ ngàng đau chung và lại tự hỏi lòng những điều ngớ ngẩn. Chị khôn ngoan, giỏi giang thế kia, sao vẫn chẳng khôn nổi với tình thân. Tóc quăn ấy mà làm chi để đờn bà mãi chỉ khôn với thiên hạ mà chẳng lường nổi người nhà. Lại lẩn quẩn, tóc quăn bao nhiêu thì đủ để khôn với cả tình mình??

Em, cô gái đâu chỉ có mái tóc quăn quăn nhẹ mà xù cả đầu tóc như Cô Bé Tóc Mây trong hoạt hình cổ tích biết bện tóc mình cho tình nhân trèo lên lâu đài giam. Em cũng xinh đẹp dường ấy, cũng lá ngọc cành vàng. Du học Mỹ quốc, em yêu người cùng ngôn ngữ có quốc tịch xứ người như công chúa yêu chàng thợ săn nghèo khó. Em bện lòng mình thảy cho chàng nắm níu trèo lên cao. Ngày qua tháng trôi, tuổi qua tay mà tình thì ngày càng phai nhạt khi em chưa kịp cầm quốc tịch hay giấy tờ gì đúng đắn thì lại phải ra đi với đôi bàn tay trắng. Chàng thợ săn của em giữ mớ bằng chứng em “tâm thần” nhưng em thì không giữ bằng chứng là do chính chàng là nguồn cơn của trầm cảm. Em sống ngày càng lặng lẽ, kiệm lời. Mái tóc của em hợp thời hợp thẩm mỹ xứ người biết là bao. Còn em, long đong ngần ấy ngày tháng vẫn thấy mình như kẻ đi lạc. Mái tóc quăn xù mặc kệ dài cứ vậy mà đẹp còn em thì mãi loay hoay tìm khôn mà chẳng hay mình đẹp.

Nhiều lắm những ả đờn bà có sợi tóc gốc quăn quăn. Ấy mà khôn đâu chẳng biết cứ thương vô là dại. Rốt cuộc, ngàn sợi tóc quăn không trói nỗi một sợi tình trót duỗi. Mấy gang tóc gợn dài che ngang trán rộng, mắt tinh anh chứ không giấu nỗi trái tim ngu.

Chỉ mỗi một điều dường như đúng. Đờn bà tóc quăn chẳng mấy ai có đường đời thẳng.

Hoàng Mỹ Uyên

Nguồn: https://www.facebook.com/ubeesg/posts/1 … 93942912:0