Nhà hàng ma quái (phần 1)

Viet Press hân hạnh mời độc giả theo dõi tuyển tập truyện ngắn trinh thám đầu tay của Z35, một bút hiệu của Andy Linh Phạm. Các tên nhân vật chỉ là hư cấu. Mọi trùng hợp là ngoài ý muốn của tác giả.

Hồi 1: Nhà hàng ma quái

Z35 ngước mắt nhìn người đối diện. Đó là một phụ nữ trung niên, chị ấy từ từ kể tiếp câu chuyện:

– Lạ lùng là đã hơn hai tuần mở cửa, khách thưa thớt thì mình hiểu được, nhưng người làm, thì chỉ vài ngày là xin nghỉ. Mà quán chị thì ở xa cách Montreal khoảng 100 km, trong khu trượt tuyết mùa đông.
Z35 biết rất có nhiều nhà hàng Á mà người chủ là Việt Nam, những nhà hàng này ở cách xa Montreal và làm ăn rất thành công. Gã đã đi các khu như St- Sauveur, Grandby, Richelieu tham khảo. Nhiều nhà hàng hốt cỡ bạc triệu từ mấy mươi năm qua.

Gã lấy chút tương ớt Spiracha cho vào đĩa spaghetti trong khi chờ người phụ nữ tiếp tục câu chuyện.

– Lúc đó vì con cái còn nhỏ nên không phụ được gì, chị và ông xã phải làm từ sáng đến tối khuya mới về đến nhà ở Montreal. Con đi học về phải nhờ dì cậu trông giúp.

Chị kể tiếp hoàn cảnh của những gia đình người Việt khi nhập cư lúc đầu, rất mực khó khăn để hoà nhập vào cuộc sống mới ở xứ người.

Z35 nhấp một ngụm rượu đỏ rồi chén sạch đĩa spaghetti, nhờ có vị cay tương ớt dùng cho phở. Gã nghĩ thầm quả thật văn hoá Đông Tây kết hợp sau nhiều năm hội nhập. Hiện giờ gã đang trong một nhà hàng Ý khu Little Italia.

– Hôm đó, vào đầu mùa hè nên gần 9 giờ đêm mà trời cũng vẫn còn sáng, hai vợ chồng thu dọn tiệm để đi về. Chị dọn dẹp ly tách và lau sàn phòng ăn xong thì vào bếp phụ ông xã. Chị đi ra cửa sau định đổ rác, thì chị chợt nhìn thấy, thấy gì em biết không?…
Chị nhìn thấy một con mèo đang đứng nhìn chị cách chừng chục thước. Chị rất thương thú vật nên nhìn qua là biết con mèo này dường như lạc chủ, chị động lòng bèn trở lại trong bếp. Chị vớt xương gà nấu soup, rồi trở ra tước thịt cho con mèo ăn.

(Z35 cũng từng làm nhà hàng. Lâu rồi gã thấy mỗi tuần phải nấu mấy nồi soupe gà cho nên gã có ý kiến mới. Là nấu rau củ với bột gà và bột nêm. Vừa tiện lợi vừa tiết kiệm. Kết quả là chẳng bao lâu, gã đóng tiệm!!! )
Do đó gã biết nồi soupe gà có rất nhiều xương gà mà người phụ nữ vừa kể.

– Chị cho con mèo ăn thì hôm sau lại thêm 2 con khác, không biết sao nhiều mèo thế, mà trong 3 con…thì có 1 con đen tuyền, mình gọi là mèo mun…Mà em cũng nuôi mèo hỉ?

Chị Lan, tên của người phụ nữ, hỏi Z35 khi nhìn thấy gã gật gù và cười mím chi…

Thì ra Z35 không có nuôi mèo và gã đang nghĩ đến ước chi cũng có mèo, mà là những con mèo … khác ….
– Ồ không, em không có nuôi mèo ạ, rồi sao nữa chị?

Chị Lan kể tiếp:

– Rồi thì mỗi đêm chị cũng cứ cho mèo ăn, gần 1 tháng thì cũng bắt đầu có khách lai rai. Hôm đó sau trưa chị xuống basement lấy đường để nấu sauce thì vừa mang lên giữa cầu thang thì nghe sầm một tiếng thiệt to, quay lại thấy một thùng có nồi niêu bằng kim loại vừa rơi ngay chổ chị lom khom múc đường. Chậm một chút là rớt xuống đầu chị…
Rồi ngày hôm sau, ông xã chị hỏi sao thấy chị trên gác nhưng gọi không trả lời, lúc anh ấy lên thì lại không thấy chị. Anh cứ nhấn mạnh là thấy chị cầm tờ báo đi lên. Rõ ràng là hôm đó chị không lên gác. Mấy ngày sau anh ấy quả quyết là có người đi trên gác vì khi đó anh ấy ở dưới bếp nghe bước chân…
Còn anh serveur nghỉ làm trước đây cho biết là anh ta sợ nên nghỉ làm, vì thường nghe tiếng người khóc khi trông tiệm lúc 3h đến 5h.

Z35 chợt giật mình khi xuất hiện một người kế bên bàn, không biết đã đến từ bao giờ…
Đó là một người đàn ông trung niên đeo kính với cặp lông mày rậm, cặp mắt xanh thẳm như …mắt mèo…!
Ông ta hỏi để dẹp bàn cho Z35 rồi mời khách cafe và món dessert.
Đợi ông mắt mèo đi vào bên trong, chị Lan kể tiếp:

– Trưa hôm đó, có một ông khách ngồi ăn và quay mặt vào trong. Bàn của ông ấy hướng vào giữa quầy tính tiền và lò sưởi. Chị thấy ông ta cứ cầm nĩa đưa lên miệng nhưng không ăn và nhìn chăm chú vào khoảng không…
Một chập ông ta quay sang ngoắc chị đến.
Chị biết là có chuyện rồi.

Ông khách da trắng hỏi chị:
– Vừa rồi tôi thấy có người đàn bà đứng đây, rồi biến mất … rồi xuất hiện lại biến mất…

Chị rởn tóc gáy, và nói với khách là chắc ông ta hoa mắt mà thôi.
Hôm đó chị cúng và khấn vái, xin phù hộ cho chị buôn bán để nuôi gia đình.

Từ ngày đó tiệm chị ăn nên làm ra, khách ra vào nườm nượp, trở thành một nhà hàng nổi tiếng trong vùng.
Một lần chị gặp một người hàng xóm và trò chuyện, ông ta nói, “Tiệm bà bao đời chủ nhưng không ai làm ăn lâu dài và có khách cả. Căn nhà của tiệm bà là huanted house trong vùng, và xưa kia có một người phụ nữ bị giết tại tầng hầm. Bị cắt làm 3 khúc và bỏ xác trong tủ đá.”

Chị Lan để chùm chìa khoá trên bàn và nói tiếp:
– Bao nhiêu năm nay buôn bán rất khá, bây giờ mấy cháu đã tốt nghiệp, anh chị quyết định sang tiệm để về Việt Nam và đi chơi vài tháng… em giữ chìa khoá nhen.

………….


Z35 cảm thấy chán đời sau khi người khách ký hợp đồng bán nhà và ra về.
Đáng lý ra thì gã phải vui mừng khi có khách mới phải chứ !
Gã ngồi nhâm nhi ly cafe và nhìn chùm chìa khoá mà thả trôi luồng tư tưởng…
Gã đã đến quán một lần tuần rồi để tìm hiểu thông tin và kiểm tra các tài sản máy móc liệt kê. Bây giờ nghe bà chủ tiệm kể chuyện làm gã cảm thấy hơi ớn ớn…

(còn tiếp)
Z35

Hồi 2: Ân Oán Giang Hồ