TÌNH MƠ

Tiếng đàn ông trả lời bên kia đầu giây khiến Tuấn hơi khựng lại. Chàng nghĩ mình đã gọi sai số vì ở nhà Đan, Tuấn biết chỉ có Đan và Austin, cậu nhóc 12 tuổi con trai nàng…

– Allo???

Tuấn đành phải ngập ngừng lên tiếng:

– Thưa… có phải nhà cô Đan không ạ?

– Dạ đúng rồi anh, nhưng Đan đang có chuyện bận nên không có nhà, xin lỗi anh có thể cho biết quý danh để tôi nhắn lại với Đan…

Tuấn ngạc nhiên, như vậy anh chàng này lại là ai đây, nghe cách nói thì như thân thiết với Đan lắm. Mà Đan bận gì sao mới sáng sớm đã không có nhà. Trăm ngàn câu hỏi xoay trong đầu Tuấn nhưng chẳng lẽ lại đi hỏi gã đàn ông mà chàng không biết là ai kia sao, mà dẫu cho có hỏi chưa chắc hắn đã trả lời. Một ý nghĩ lóe lên, Tuấn nói nhẹ:

– Tôi tên Tuấn, bạn của Đan… Austin đã thức chưa hở anh? Tôi có thể nói chuyện với cháu được không?

Tuấn cười thầm, gián tiếp chàng cũng đã “trả miếng” cách nói chuyện có vẻ “thân mật” của hắn đối với Đan bằng cách cho hắn biết chàng cũng hiểu rõ thói quen hay thức khuya và dậy muộn của Austin. Người bên kia im lặng chút xíu rồi nói:

– Anh chờ chút nghe, để tôi vào coi Austin dậy chưa…

Nghe giọng miền Nam trầm và ấm của hắn Tuấn chợt cảm thấy quen quen nhưng nhất thời không biết đã nghe ở đâu, thế nào cũng phải hỏi Austin coi hắn là ai, tên gì mới được…

– Allo…

– Austin? Chào cháu…

Tiếng thằng bé rụt rè:

– Chào chú…

Tuấn nói nhanh cho Austin yên tâm:

– Cháu đừng sợ, chú là chú Tuấn, chú Hải Âu, là thày của mẹ cháu trên net đó, cháu có nghe mẹ nhắc qua không?

Austin reo lên:

– Ah… chú Hải Âu, dạ có, mẹ cháu nhắc chú với cháu hoài, mẹ mở nhạc chú hát mỗi ngày lớn ơi là lớn làm cháu không học được…

Tuấn suýt phì cười vì câu nói ngây thơ của Austin và cảm động vì cảm tình của Đan dành cho giọng hát của mình:

– Mẹ cháu khỏe không? Mới sáng sớm đã đi đâu rồi hở Austin?

– Mẹ đi hospital rồi chú, cháu nghe chú Quân nói mẹ bị thiếu máu và có cái bướu…

Tuấn thảng thốt:

– Mẹ vào bệnh viện lâu chưa hở cháu?

– Dạ vào ở luôn trong đó mới hai ngày thôi… nhưng trước đó thì mỗi ngày chú Quân đều phải đưa mẹ vào để khám…

– Chú Quân là chú của Austin phải không?

– Dạ không phải, chú Quân cũng là bạn của mẹ trên net giống chú vậy, chú hát tiếng Anh hay lắm đó…

Tuấn ngạc nhiên thật sự, cái tên Quân không gợi cho Tuấn một ý tưởng nào, có lẽ đây là tên thật, chàng buột miệng:

– Vậy chú Quân còn tên nào khác không hở cháu?

Thằng bé hơi suy nghĩ chút rồi đáp:

– Lúc đầu cháu có nghe mẹ gọi là cái gì Đêm… Đêm đó, cháu không nhớ rõ…

– Sao Đêm đúng không?

– Dạ đúng rồi, Sao Đêm…

Tuấn dặn dò Austin trước khi cúp máy:

– Austin nhớ nói với mẹ là có chú Hải Âu gọi thăm mẹ nhé, chú sẽ tìm mẹ sau…

° ° °

Tuấn quen Đan cách đây hai năm trên một diễn đàn thơ văn, Đan lúc đó đang học làm thơ và “cảm” thơ của Tuấn nên xin chàng thâu làm đồ đệ. Tuấn không từ chối, chàng đem hết những gì mình biết về thơ truyền hết cho Đan. Nhờ vậy Đan tiến bộ rất nhanh, thơ nàng làm ngày càng có hồn và trau chuốt. Đan có cơ hội trau dồi thêm vốn liếng chữ nghĩa ít ỏi của mình còn Tuấn thì phần nào cũng giải bày được những ưu tư chất chứa trong lòng cho vơi bớt phiền muộn trong cuộc sống tha hương.

Đan nhỏ hơn Tuấn đúng một con giáp, rời VN từ khi còn rất nhỏ nên chữ Việt không biết nhiều. Và có lẽ vì sự cách biệt tuổi tác khá xa này mà Tuấn không cảm thấy ngại ngùng trong cách cư xử với Đan, chàng xem Đan như một “đệ tử” đúng nghĩa hay thân hơn chút nữa là như cô em út của chàng. Thời gian dần trôi, qua lời Đan kể Tuấn biết nàng ly dị đã được mấy năm và đang sống với đứa con trai nhỏ. Tính Đan hiền và chịu đựng, ít ra là đối với chàng.

Tính Tuấn bay bướm lại nói chuyện có duyên và biết làm thơ tình ướt át nên trên net rất nhiều cô ái mộ chạy theo làm quen. Và thường thì Tuấn chẳng từ chối ai cả, ai cũng là bạn thơ. Cô nào chàng cũng đối xử giống nhau, ngọt ngào pha chút lãng mạn đầy chất thơ. Lời nói không mất tiền mua, nhất là nói trên net không nhìn mặt nhau càng dễ nên Tuấn tha hồ nói. Con gái mà, cô nào chẳng thích được khen, thế là Tuấn cứ khen bừa, có chết thằng Tây nào đâu mà sợ. Tuy nhiên thỉnh thoảng cũng có vài bóng hồng làm tim chàng thoáng rung động và những lần đó Tuấn đều kể cho Đan nghe. Khi nghe kể thấy Đan có vẻ buồn Tuấn cũng không để ý nhưng dần dần chàng biết cảm tình của Đan dành cho mình đã đổi khác.

Tuy nhiên, Đan vẫn âm thầm không bày tỏ và nhiều khi còn góp ý cho chàng cách chiếm cảm tình với những người chàng thích nữa. Tuy hiểu tình cảm đặc biệt của Đan dành cho mình nhưng Tuấn vẫn đối xử với nàng như trước, vô tình và hờ hững. Nhiều khi nghĩ lại Tuấn cũng cảm thấy bứt rứt nhưng rồi chàng lại quên ngay. Đan như một cái bóng bên cạnh chàng, bất cứ lúc nào Tuấn cần nàng cũng có mặt. Như cây bút trong túi áo vậy, chỉ cần cho tay vào túi là có ngay. Bởi vậy lần này Đan im lặng hai tuần khiến Tuấn cảm thấy có chút không quen.

Nói cho chính xác hơn thì Tuấn cảm thấy không vui từ cách đây mấy tháng, sau khi Đan có vẻ ái mộ giọng hát của Sao Đêm và thư từ qua lại với hắn. Đan hay kể về hắn trong những emails viết cho chàng như chàng vẫn kể với nàng về những cô gái trên net mà chàng quen biết. Tuy biết Đan chỉ coi Sao Đêm như một thần tượng âm nhạc vậy mà Tuấn vẫn cảm thấy không vui. Cảm giác giống như ghen tuông nhưng Tuấn cố nghĩ một cách đơn giản rằng lòng ích kỷ khiến chàng không muốn Đan đặt mình xuống vị trí sau bất cứ ai khác.

Cách đây ba tuần, Tuấn quyết định đi Arizona thăm Phượng, một trong những bóng hồng đã lôi cuốn chàng bằng những lời lẽ bộc lộ sự trẻ trung và nhí nhảnh qua emails. Trước khi đi chàng có viết cho Đan biết và lá thư trả lời của Đan hình như buồn và chất chứa nhiều tâm sự hơn mọi lần. Đó cũng là lá thư cuối cùng của Đan mà chàng nhận được. Chuyến đi thăm Phượng khiến Tuấn vỡ mộng, Phượng ở ngoài hoàn toàn trái ngược với Phượng trên net, không ngây thơ và hồn nhiên như chàng tưởng tượng nên Tuấn đã trở về sớm hơn dự định.

Sau khi về nhà Tuấn đã viết cho Đan mấy lá thư nhưng không thấy nàng hồi âm. Lúc đầu Tuấn nghĩ Đan giận vì chàng đi thăm Phượng nhưng sau khi suy nghĩ cảm thấy không yên tâm nên sáng nay Tuấn quyết định gọi điện thoại sang nhà Đan và đã gặp Sao Đêm ở đó. Tuấn ngạc nhiên nghe tim mình hơi nhói. Chẳng lẽ mối liên hệ giữa Đan và Sao Đêm đã thân mật đến mức hơn cả chàng sao. Đan bệnh mà Tuấn không biết gì hết trong khi Sao Đêm ở xa hơn chàng lại có mặt bên cạnh Đan để giúp đỡ nàng.

Tuấn chới với nhận ra hình như mình đang ghen. Cây bút mà chàng ngỡ vẫn ngoan ngoãn nằm hoài trong túi mình nay sắp sửa lọt vào tay kẻ khác. Cảm giác mất mát khiến Tuấn khó chịu, tim chàng lại nhói đau, chẳng lẽ mình đã yêu Đan mà không biết? Sự hiện diện gần như cố hữu của nàng bên cạnh khiến chàng không nhận rõ tình cảm của mình, đến khi gần vuột khỏi tầm tay mới nhận ra thì liệu có muộn quá chăng?

Phải làm một cái gì đó… Tuấn với lấy điện thoại và gọi cho văn phòng du lịch mà chàng vẫn hay đặt vé máy bay…

° ° °

– Bonne chance…

Cô y tá tóc vàng nói nhỏ và quay lưng đi ra khỏi phòng sau khi mĩm cười thật dịu dàng với Đan. Hôm nay bác sĩ sẽ cho biết kết quả cái bướu trong người Đan là lành hay dữ. Đan chép miệng khép nhẹ mắt, Nàng không lo lắng lắm, lành hay dữ đã có định mệnh an bày.

Đan nghĩ đến Tuấn. Hôm qua Austin nói với nàng là chú Hải Âu tìm mẹ và Austin đã báo cho Tuấn biết tin nàng vào bệnh viện. Những tưởng mấy tuần qua vật vã ra vào bệnh viện, trải qua bao nhiêu thứ test và bên cạnh lúc nào cũng có sự ân cần chăm sóc với nụ cười ấm áp của Quân đã khiến Đan quên được Tuấn nhưng không phải. Tim nàng vẫn reo vui khi nghe Tuấn gọi phone hỏi thăm mình.

Quen nhau hơn hai năm, ghi cho Tuấn số phone đã lâu lắm rồi nhưng Tuấn chưa bao giờ gọi, chàng không thích liên lạc qua phone, Đan nhớ Tuấn đã nói với nàng như vậy. Vậy mà bây giờ Tuấn đã gọi. Có lẽ vì không thấy nàng viết cho chàng. Như vậy Tuấn đâu đến nỗi vô tình như Đan vẫn thường thầm trách. Đan nghe mắt mình cay, nhưng như vậy cũng đâu có nghĩa là Tuấn yêu nàng. Có lẽ chàng lo cho Đan như thày lo cho trò hay ông anh lo cho cô em gái. Không biết chuyến đi thăm Phượng của chàng có đạt được kết quả gì không, dù sao Đan cũng vẫn mong chàng tìm được những gì chàng muốn tìm. Đan biết, chỉ khi nào Tuấn tìm được hạnh phúc có lẽ Đan mới cố gắng quên được chàng mà thôi.

Đan không hiểu từ lúc nào nàng đã bắt đầu yêu Tuấn… có lẽ ngay từ lần đầu tiên đọc những vần thơ dí dỏm của chàng chăng? Theo thời gian tình yêu đó ngày càng sâu đậm nhưng Đan không hề có ý định bày tỏ với Tuấn vì nàng không muốn mất đi cái mối quan hệ thày trò vốn rất mong manh giữa Tuấn và nàng. Đan âm thầm nhìn Tuấn chạy theo những hình bóng khác và tự an ủi mình hãy hài lòng với tình yêu đang có. Người ta vẫn nói tình yêu thật sự là trao ra chứ không phải nhận lại. Vì vậy Đan cố xem niềm vui và hạnh phúc của Tuấn như là của mình.

Rồi Quân xuất hiện, Đan ngỡ mình có thể quên được Tuấn khi đắm chìm với giọng hát của Quân trong những bản tình ca mà Quân đã gửi tặng nàng. Nhưng sự thật không phải vậy. Nếu giọng ca của Quân như một sự gọi mời cuồng nhiệt thì tiếng hát của Tuấn lại là một sự ru ngủ êm ái. Và lần nào cũng vậy, giấc ngủ êm ái cũng khiến Đan dễ chịu hơn…

Ngày Tuấn báo tin với Đan sẽ sang thăm Phượng là lúc Đan nhận được giấy khám sức khỏe báo tin nàng có cái bướu không biết lành hay dữ. Đan định nói cho Tuấn biết nhưng thấy chàng có vẻ vui với chuyến đi xa nên Đan không nỡ khiến chàng lo lắng. Không ngờ cái bướu đó lại phát triển quá nhanh khiến Đan thiếu máu trầm trọng và bị ngất xỉu trong lúc làm việc phải vào bệnh viện.

Đúng lúc đó Quân gọi điện thoại sang thăm, gặp cô em Đan tả oán hoàn cảnh cô đơn của nàng nên hôm sau Quân đã thu xếp mọi việc qua lo cho Đan đến bây giờ. Nhiều lúc Đan cũng tự hỏi nếu Tuấn biết tình trạng của nàng, liệu người săn sóc nàng bây giờ có sẽ là chàng hay không? Có lẽ là không, Đan thật không muốn tự gạt mình…

° ° °

– Chúc mừng ông bà, kết quả khám nghiệm cái bướu của bà đây thuộc loại lành, chúng tôi sẽ sắp xếp và liên lạc với bà để giải phẩu cắt bỏ nó đi, không có gì nguy hiểm cả…

Quân xiết nhẹ bàn tay Đan như để chia sẻ sự vui mừng. Tuy nói là không lo lắng nhưng Đan vẫn hồi hộp đến độ không biết Quân đã nắm tay mình từ lúc nào. Đan nhìn Quân, chàng đang cười, nụ cười thật tươi. Ánh mắt chàng chan chứa tình cảm, Đan hiểu Quân yêu mình từ khi chàng tức tốc bay qua với nàng khi nghe tin Đan vào bệnh viện. Liệu mình có thể làm gì để đáp lại tình cảm của Quân đây? Đan chưa tìm ra câu trả lời thì Quân đã cúi xuống, chàng đặt nhẹ nụ hôn trên trán Đan… Người bác sĩ già đứng nhìn, lặng lẽ mĩm cười hài lòng và thầm chúc phúc cho họ… vợ chồng họ còn trẻ quá và có vẻ hạnh phúc quá… Thượng Đế đâu nỡ bắt họ xa nhau…

Có tiếng động ở cửa phòng… Cả ba nhìn ra ngoài…

Tuấn đang đứng giữa cửa…

Trên tay chàng, bó hoa hồng từ từ rơi xuống đất…



Montreal, đầu tháng Tám 2009

Phạm Lệ An


https://vietmessenger.com/books/?title=tinh%20mo

https://vietmessenger.com/books/?title=tinh%20mo