Những lá thư không gửi

Sáng nay ngồi xếp lại một số giấy tờ hình ảnh được nằm giấu kín trong một chiếc hộp nhỏ và những lá thư viết dỡ dang. Lá thư viết cho một người, một người đã mang theo nửa trái tim của ngườI ở lại. Đã gần 20 năm trôi qua, những lá thư viết bôi xoá nhiều hàng gạch bỏ như tâm trạng của người viết thật nhiều cảm xúc trôi theo cùng những tháng năm dài đăng đẳng, nhưng những dòng chữ vẫn còn nguyên vẹn màu mực chưa phai.
Cái thói quen hay cất giữ lại những kỷ niệm dẫu chỉ là một đóa hoa đã bị héo tàn hay một chiếc lá vàng héo úa đã trở thành một phần quan trọng trong đời sống của cô .Sáng hôm nay bầu trời thoảng qua vài cơn gió cuối mùa thu tan lẫn trong không gian chút heo may lành lạnh đủ để gợi nhớ về những tháng ngày đã xa, đủ để nhớ về một mùa đông năm nào ở nơi hòn đảo nhỏ cô đến thăm anh.
Căn phòng có chút ngổn ngang bởi cô đang xáo tung mọi thứ để tìm lại chồng thư cũ mà khi cô cất đi với lòng kiên quyết thôi hãy cho tất cả mọi thứ chìm sâu dưới ngôi mộ lãng quên. Bên trong cửa sổ nhìn ra khu vườn lá vàng đã rụng đầy để những cành cây gầy guộc trơ xương. Cô ngồi xuống với tâm trạng bình yên thong thả đọc lại những dòng chữ trên lá thư. Những dòng chữ bỗng dưng nhòa nhạt và cô nhắm mắt thả lỏng đầu óc chìm sâu về một quá khứ tưởng đã ngủ yên, tưởng có thể nhạt nhòa nhưng cô đã quá nhầm lẫn khi mọi thứ trong cuộc sống đã như một thứ dây leo mong manh nhưng bền chặt đan kín bám lấy không rời …
….
Thư viết
Anh, em không biết phải nói như thế nào với anh đây !? . Anh ơi em đã đi loanh quanh gần hết cả cuộc đời để tìm kiếm anh, thế giới rộng lớn quá em lòng vòng đến hụt cả hơi thở. Em tự nói với chính mình, thôi hãy để những kỷ niệm của chúng ta được bí mật giấu kín tận cùng của trái tim để rồi theo em về thế giớI bên kia. Em làm sao có thể quên được khi nghe kể lại anh đã hối hả quay về Sài Gòn để đến tìm em trong những ngày miền Nam gần thất thủ, những giây phút gọi là ” thập tử nhất sanh “, anh bỏ mặc những dự tính kế hoạch ra đi trước khi miền Nam rơi vào tay của những kẻ xâm lăng Nhưng trong cuộc sống nó không hoàn toàn do nơi ta định liệu mà số phận của con người lại phải trôi theo con sóng dữ của dòng đời.
Và định mệnh như đã an bày là chúng ta sẽ phải vĩnh viễn mất nhau. Thành phố hổn loạn lòng ngườI hoang mang vậy mà anh vẫn ngồi chờ đợi em mấy tiếng đồng hồ trong sự lo lắng bồn chồn. Mạ quá thương anh và lo cho sự an toàn của một người lính với cấp bậc Trung Tá, đã không thể để anh chờ lâu thêm nữa, nên hối thúc anh phải mau trở về lại Côn Đảo tìm đường ra đi, anh vẫn chần chừ đến mạ phải nắm tay lay anh không thôi sẽ rất nguy hiểm tới tánh mạng sau này nếu anh cứ mãi kiên trì ngồi chờ đợi em về nhà.
Lời anh nhắn gửi sau cùng với mạ thật thiết tha gửi lại cho em, là “anh không bao giờ quên em”…
Thư viết
Vâng em biết bởi em đã nghe tin tức về anh
qua bạn bè, em được biết anh đang sống ở một góc đời nào đó thật im lặng gần như không còn muốn liên hệ với ai cả. Anh thay đổi đến làm cho những người bạn đã hiểu lầm mà than trách. Nhưng em, chỉ có em mới hiểu tại sao anh đã chọn lối sống đó, có lẽ anh đang bị dằn vặt bởi anh cứ cảm thấy đã quá hèn nhát khi bỏ lại những đồng đội , bỏ lại một quê hương chìm trong tang tóc và bỏ lại em với nỗi đau đớn chia lìa…
Thư viết
Anh có còn nhớ không ? lần cuối cùng em đi thăm anh, trước những ngày tháng khi mà cuộc chiến đang đi vào khúc quanh bi hùng nhất. Hình ảnh anh đứng nhìn em với đôi mắt tràn đầy thương yêu và cái vẫy tay nơi bến xe Hà Tiên khi bánh xe chuyển động, mắt em nhòa nhạt nhìn theo bóng anh mờ dần trong bụi đường. Không ngờ đó là lần cuối cùng chúng ta còn nhìn thấy nhau, còn trong tay nhau, còn có thể trao cho nhau những nụ hôn chất ngất. Dáng anh trong chiếc áo nhà binh bạc màu sương gió với gương mặt khắc khổ, nhưng trong đôi mắt, ánh mắt dịu dàng thiết tha, ánh mắt đã nuôi lấy những giấc mơ trùng phùng, đã theo em nuôi lấy những hy vọng dẫu rất mong manh.
Thư viết
Em cũng còn nhớ, lúc anh về Sài Gòn đưa em đi coi cuốn phim Doctor Zhivago. Một chuyện tình trong thời chiến tranh, truyện phim như đã họa vào chuyện tình của chúng ta đến ngỡ ngàng. Cứ mỗi lần nghĩ về mối tình của Zhivago và Lara, có khác nào chuyện tình của chúng ta đâu anh nhỉ !? Ngồi bên anh xem phim mà nước mắt em cứ ứa nhòe …
Thư viết
Hôm nay em được biết anh vẫn sống bình yên qua một người bạn em thật mừng, anh phải sống cho dầu chúng ta không thể đến gần bên nhau, chứ em rất sợ khi anh không còn trên cõi đời này nữa thì em biết lấy ai để nhớ nhung hay trách cứ giận hờn. Ngồi xuống viết thư cho anh, cái thói quen mỗi tuần một lá thư cho anh như trước đây. Anh bảo những buổi sáng khi anh còn làm việc ở căn cứ Tiên Sa trước khi ra công tác ở đảo Phú Quốc. Anh chờ đợi hàng tuần mong nhận thư em là một thói quen không thể thiếu trong cuộc sống, nó như là lượng máu đi qua tim để nuôi lấy tình yêu của chúng ta ….
….
Những lá thư dừng lại ở đó, những lá thư vẫn còn đây. Lá thư không bao giờ gửi. Bởi cô biết anh đang có một cuộc sống gia đình hạnh phúc bên vợ hiền con ngoan. Cô mỉm cười nhìn chiếc lá vàng cuối cùng đang lìa cành rơi thật nhẹ nhàng vào không gian, trái tim của cô ấm lại với hình bóng của anh, người đàn ông có đủ mọi đức tính để cho cô mãi một đời yêu dấu. Tình yêu đẹp muôn thuở với thời gian và sẽ đẹp mãi đến ngàn sau …

Ngô Ái Loan
2009