Bài tháng tư

Tôi đã đi qua những tháng năm nghẹn ngào ký ức
Những giấc mơ vội vàng không thật
Chênh vênh những thác ghềnh
Tháng Tư đến vô cùng im lặng
Xuân cuối mùa không nắng
Nơi những giọt sương không đủ nuôi cành lá mới
Nơi những kỷ niệm quay về mời gọi
Thấy gì trong những âm vọng xa xôi
Ngoài cơn gió ngọt lời
Và nỗi buồn trổ nhánh
Tôi ngậm ngùi với bài ca số phận
Rồi tháng Tư sẽ qua
Như em đã xa mang theo mùa xuân cũ
Những con đường run rẫy đợi chờ
Khi bóng em đã chìm trong mắt
Buổi chiều dầy như mật
Tôi hốt hoảng truy tìm
Chút phấn hương còn lại
Trên lối cỏ vô tri
Tất cả không còn quen thuộc nữa
Chẳng còn nơi nương tựa
Tôi đi theo bóng mình
Bước qua ngày rất vội
Tìm gì trong nửa vầng trăng hấp hối
Chỉ hiển hiện lời chia tay
Và sắc mầu thương nhớ
Tháng Tư
Ngỡ ngàng với thời gian
Bốn mươi ba năm miệt mài gió cát
Đếm trên tay những gì còn mất
Đã nhàu nát trong nhau
Từ bao mùa xuân trước
Tôi mang theo mình những mong manh
Của một thời quá vãng
Tôi mang theo mình những tàn phai
Vẫn một đời ám ảnh
Tháng Tư rồi sẽ qua đi…

Phạm Ngọc