Chia tay tình đầu

Có lẽ không có ai trong đời mà không bị “oan” một lần. Nỗi oan không chỉ riêng cho những chuyện hiểu lầm về vấn đề làm ăn, cư xử. Riêng tôi thì nỗi oan lại nằm trong câu chuyện tình cảm. Chuyện đã qua nhiều năm nhưng mỗi khi chợt nghĩ tới cũng cảm thấy xao xuyến bâng quơ …

Thuở còn cắp sách tới trường hai đứa bạn chơi thân với nhau giống như “chim liền cánh, cây liền cành” , chuyện riêng tư gì của chúng tôi cũng đều chia sẻ với nhau, tiền bạc đứa nào có còn chia nhau xài, cho nên đồ đạc gửi nhau cất giùm là chuyện nhỏ xíu như con kiến. Một hôm hai đứa đi dung dăng trên phố gặp trời mưa to, nhỏ bạn xách cái túi vải sợ mưa ướt những món đồ để bên trong nên cho qua hết vào túi xách của tôi loại bằng da không sợ mưa to gió lớn gì cả, để còn yên tâm kéo nhau đi lang thang tiếp dưới cơn mưa đang còn kéo nhiều mây mù về giăng kín bầu trời. Đó cũng là cái thú vui của tuổi trẻ đầy sự ngỗ nghịch và lãng mạn của những chuỗi ngày thơ mộng trong tà áo trắng hồn nhiên theo tập vở, theo phấn trắng bảng đen. Vài hôm sau đưa trả đồ lại cho bạn vô tình còn sót một tấm hình nhỏ. Cái tấm hình quan trọng nhất mà nhỏ bạn thiệt là đoản hậu dám để quên. Đó là tấm hình cỡ làm giấy căn cước, hình người nó yêu.

Lúc đó tôi cũng có người yêu mình, chao ơi mơ mộng dữ lắm, rủ nhau ra ngoại ô chơi, ngồi với nhau bên bờ sông thì hẹn thề yêu cho đến khi nước cạn đá mòn. Cũng có lúc ngồi ngắm cánh rừng xa xa chứ mà ở gần dám mở miệng sến sừ là yêu cho đến khi trên cây trụi lá mới thôi. Một hôm chúng tôi đang ngồi bên nhau ngắm trời mây bao la, tôi bỗng nhìn thấy nơi đám cỏ khô héo nhưng trong đó lại có một đám hoa dại màu tím nổi bật thật khiêu gợi, thật lôi cuốn. Nên bất ngờ đứng lên, mặc cho người yêu ngồi đó ngập ngừng cùng mấy lời tỏ tình dễ thương. Tôi vụt bay tới đám cỏ khô, cho dầu tay có bị cào xước, tà áo trắng bị bông cỏ may dính đầy cũng hái cho bằng được cụm hoa tím dại kia. Thì ra hôm đó chàng muốn tặng một món quà bất ngờ cho nàng, nên chàng len lén mở túi xách ra để bỏ món quà vô đó thì … họa đâu giáng xuống mối tình đầu của tôi, cái gọi là “tình ngay lý gian ” khi chàng bấn loạn nhìn thấy tấm hình người tình trong mộng của nhỏ bạn, đang nửa kín nửa hở nằm quên trong túi xách.

Thế là sấm chớp nổi lên đất trời vần vũ, khi tôi từ cánh đồng cỏ khô quay về, chao ơi hình ảnh đẹp như trong một ca khúc của họ Trịnh, tưởng được nghe người yêu sẽ hát với giọng ca trầm ấm với mắt nhìn dịu dàng …” ta thấy em trong tiền kiếp với cọng buồn cỏ khô ” thì câu chuyện tình càng thêm lãng mạn biết mấy. Ai dè vừa nhìn thấy tôi từ xa là hai con mắt trợn lên như hai ngọn đèn pha, gương mặt tái xanh như tàu lá chuối còn giọng nói run run nhưng chắc nịch :” anh không phải là món đồ để em xếp loại suy nghĩ chọn lựa “.

Con nhỏ là tôi nè, đứng chết sững người không hiểu mô tê chi hết, chỉ thấy chàng im lặng, im lặng như thời gian bị bà phù thủy hóa phép đứng lại. Không biết những giây phút tưởng là thế giới như sắp tận cùng, và rồi cả hai bỗng hóa thành như hai tượng đá ngàn năm trơ gan cùng sương gió. Thế rồi cũng phải đưa nhau về, tôi cũng bàng hoàng thót tim khi nghe trong tiếng máy xe gầm lên sự phẫn nộ kinh khiếp. Tôi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng với bản tánh “lì “, cóc cần, cóc thèm hỏi nguyên nhân, ờ thì đó không nói hả ? … ừ thì đây cũng im lặng luôn.

Chao ơi ông Nguyễn Tất Nhiên đưa em về dưới mưa sao mà tình thế …nói năng chi cũng thừa là vì yêu quá rồi, nhìn em là quá đủ. Còn tôi lúc đó cũng được chàng đưa về. Cũng may không có qua cầu, chứ mà có chắc tôi bị lọt xuống sông quá vì hai tay cầm lái của chàng lạng quạng mất hết tự chủ làm cho chiếc xe Honda không còn quay những vòng yêu thương nữa, mà quay những vòng lắc lư như đang đi trên ngàn con sóng hờn dỗi, như nghiền nát cả mặt đường. Bởi chăng chàng đang ghen, đang tự ái và đang bị tổn thương !?…

Cho đến mấy ngày sau khi cô bạn đi tìm tấm hình của người yêu thất lạc, thì tôi mới vỡ lẽ ra là có một sự hiểu lầm to như cái bánh xe bò. Ngẫm nghĩ lại ngày đó sao lúc còn trẻ tự ái luôn là một bức thành trì để ngăn chận đi rất nhiều cảm xúc dễ thương trong tình yêu. Nên chàng cứ làm mặt giận. Còn tôi thì suy diễn, nào là chàng ỷ mình con nhà giàu, đẹp trai học giỏi, nên kiêu ngạo coi tình cảm chỉ để vui chơi. Thế là hờn dỗi trong nỗi oan ơi Thị Kính. Cả tháng trời trôi qua có lỡ chạm mặt nhau trong trường học, thì giả bộ làm ngơ. Cuối cùng cả hai mới chịu nghe nhỏ bạn làm thuyết khách. Sau đó hai đứa ngập ngừng làm lành với nhau, nhưng trong tình cảm mà không tin tưởng về nhau thì vô hình đã hằn lên một vệt rạn nứt. Tuy lúc đó tôi còn rất trẻ nhưng suy nghĩ phân tích như bà già khằn. Với người có một tấm lòng dễ nghi kị, nóng nảy không rộng lượng, chắc chắn cũng không thể kéo dài tình cảm lâu được. Và cũng thật đúng lúc người ta được gia đình cho qua bên Tây du học, ngày chàng ra đi nước mắt hai đứa cũng sụt sùi với những ước hẹn xa xôi. Tuổi trẻ cùng thời gian dài cách trở nên lòng người đổi thay cũng hợp lý thôi.

Cho đến khi miền Nam rơi vào tay chính quyền khác thì thư từ liên lạc càng ngày càng vơi đi. Và rồi cũng lấy lý do đó để hoàn toàn chấm dứt, trả về cho nhau con đường định mệnh riêng rẽ. Chấp nhất làm chi những câu chuyện trong mấy tuồng cải lương, là đổ thừa tại do hoàn cảnh mà ra thôi. Như bất cứ ai trên cõi đời này, mối tình đầu lại là mối tình sẽ nhớ đến suốt cuộc đời bởi những sự rung động thật kỳ diệu từ con tim mách bảo …

Ngô Ái Loan
2011